TRẺ EM ĐƯỜNG PHỐ - Trang 74

Carlo nói, cảm thấy tên đại tá người Đức kia hết sức chú ý đến thông tin
của hắn.
- Bọn chúng có đủ đạn dược để cầm cự trong mấy ngày?
- Tại sao mày không ở lại với bọn chúng, sẵn sàng chống trả lại chúng
tao?
Carlo nói, giọng cách biệt lạnh lùng:
- Chưa bao giờ tôi đứng về phía chúng, tôi chỉ cố giữ lấy mạng mình,
giành quyền lợi về cho mình, tìm những món tiền kha khá cho mình.
- Thế mày ra giá bao nhiêu cho sự phản bội nòi giống của mày?
- Năm ngàn lire. Bấy nhiêu đủ giúp cho tôi và các bạn của tôi có thể
thoát thân yên ấm ra khỏi Naples. Thêm nữa, tôi muốn có ba khẩu súng
trường và ba băng đạn để kháng cự bất cứ kẻ nào muốn cầm chân chúng
tôi.
- Thế người định ngăn mày mặc quân phục thì sao nào? Mày cũng giết
họ luôn chứ?
Carlo mỉm cười lắc đầu:
- Cần gì phải giết họ, tôi chỉ cần nói với họ, tôi ông là bạn, thế là xong.
Von Klaus bảo:
- Đó là lời nói dối trắng trợn.
- Nhưng những lời nói dối đó giúp tôi sống sót.
- Trong thời kỳ chiến tranh, những kẻ như mày chỉ mong có thế thôi
phải không? Sẵn sàng làm tất cả để bảo toàn mạng sống.
- Thời nào thì đó cũng là việc quan trọng, dù là thời chiến hay thời
bình, đấu tranh sinh tồn luôn là mục tiêu cuối cùng của bất kỳ ai.
Von Klaus bảo Carlo:
- Vậy thì mày đạt được mục tiêu cuối cùng rồi đấy, ít nhất là trong
ngày hôm nay. Trợ lý của tao sẽ trả tiền cho mày, một số tiền lớn đủ để mày
mua súng đạn từ những kẻ không phải là tao và người của tao. Mày cũng ra
khỏi doanh trại của tao bằng con đường mày đã đến và chấm dứt! Tao
không cần bất cứ thông tin gì của mày nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.