Cuối cùng anh nói:
- Anh nghĩ anh cũng thế.
Vừa nói anh vừa đặt tay lên ngay trên đầu gối cô, rồi vuốt ngược lên, bên
dưới mép váy, rồi dừng lại chỗ bắp đùi, ngón cái vừa chạm vào quần lót.
Chân cô trần, mịn màng và có màu nâu, do tắm nắng trong vườn và chơi
tennis với các bạn cũ hồi phổ thông ở sân tennis công cộng Summertown
và hai cuộc dã ngoại dài cùng Edward ở vùng đồi đầy hoa phía bên trên
ngôi làng Ewelme xinh đẹp, nơi mai táng cháu gái Chaucer. Họ tiếp tục
nhìn vào mắt nhau - ở điểm này ít ra họ cũng thành công. Cảm giác của cô
về cái đụng chạm của anh, hoi ấm và bàn tay dinh dính đè lên da mình rõ
rệt tới mức có thể mường tượng ra, có thể thấy, rất rõ ràng, ngón tay cái
dài, cong, trong khoảng tối màu xanh bên dưới chiếc váy, nằm kiên nhẫn
giống như vũ khí phá thành bên ngoài dãy tường thành, móng tay được cắt
cẩn thận vừa mới lướt qua lóp lụa màu kem xếp ly thành những nếp chun
nhỏ dọc theo đường viền ren, và chạm vào - cô biết chắc điều đó, cô cảm
thấy rất rõ ràng - một sợi lông xoăn lạc loài bung ra.
Cô đang cố gắng hết sức ngăn một cơ ở chân không co lại, nhưng nó cứ
xảy ra không cần đến cô, tự nó, tất yếu và mạnh mẽ như một cái hắt hơi.
Không đau đớn gì khi chuyện đó trở thành một cơn co thắt nhẹ, cái cơ phản
phúc này, nhưng cô cảm thấy nó khiến mình thất vọng, cho thấy dấu hiệu
đầu tiên về mức độ của vấn đề. Chắc chắn là anh cảm thấy cơn bão nhỏ
dưới tay mình, vì mắt anh hơi mở to ra, và đôi mày nhíu lại cùng đôi môi
hé ra không tiếng động cho thấy anh đang rất ấn tượng, thậm chí thán phục,
vì hiểu nhầm cơn xáo trộn của cô là do khao khát.
- Flo...?
Anh thận trọng gọi tên cô, hơi hạ giọng rồi lại lên giọng, cứ như thể
muốn trấn an cô, hoặc ngăn cô khỏi một hành động liều lĩnh nào đó. Nhưng
anh còn đang phải nén cơn bão nho nhỏ của chính mình. Hơi thở anh dồn
dập và không đều, và anh cứ liên tục đánh lưỡi trong vòm miệng.
Đôi lúc thật xấu hổ là cơ thể sẽ không, hoặc không thể, nói dối về cảm
xúc. Liệu có ai, vì nết đoan trang, từng làm tim minh chậm lại, hoặc chặn