trịch. “Trên này ghi Rufus. À, còn nữa...
Trewissick. Này, nó đến từ khu làng
đấy!”
Nhưng khi em ngẩng đầu lên thì mọi
người bỗng đã biến đâu mất hết. Em
đứng bật dậy, chạy theo cả nhà vào
khoảng nắng chan hòa, và trong chốc lát
em nhìn thấy những gì mà cả nhà cũng
vừa thấy: cái dáng cao cao quen thuộc
của Ông Merry đang đứng ngoài sân ga
đợi họ.
Họ ùa lại vây quanh ông, tranh nhau ríu
rít như bầy sóc dưới gốc cây. “A, cả nhà
đây rồi,” ông nói không chút khách sáo,
nhìn họ từ dưới cặp lông mày bạc rậm