đang trôi qua những đám mây chứ không
phải là ngược lại; nhẹ nhàng lướt ngang
bầu trời, qua những cuộn và dải mây
bông xốp ở hai bên, nhưng vẫn chẳng hề
rời chỗ.
Simon thất vọng buông thõng một câu:
“Nó chẳng chỉ tới cái gì cả!” Nó nhìn
chằm chằm xuống nền đất cạnh chỗ cột
đá. Tối sẫm trên mặt cỏ lóng lánh ánh
bạc là cái bóng của cột đá đổ xuống nhờ
trăng sáng trên cao; giống một ngón tay
mờ mờ chỉ ra phía ngoài mũi Kemare, về
phía đường chân trời đất liền tối đen vô
tận toàn những bãi đất hoang của xứ
Cornwall.