khoảnh khắc, một giọng lí nhí trong đầu
nó reo lên mừng chiến thắng. Nhưng nó
vẫn lo lắng quan sát cái dáng cao lớn
lừng lững bên cạnh cửa sổ. Trong phút
chốc dường như cái dáng ấy càng to lớn
hơn, trông càng lù lù ghê sợ hơn. Và rồi
gã đột ngột di chuyển, quay trở lại hòa
vào trong bóng tối nhờ nhờ của căn
phòng.
“Đưa cho nó thêm một miếng sandwich
nữa,” gã Hastings nói. “Sau đó thì anh có
thể đi, Withers ạ. Anh biết anh phải làm
gì rồi đấy. Chúng ta không còn nhiều thời
gian nữa. Khi nào ta rung chuông thì hãy
quay lại.”