TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 109

gian hơn một người “bình thường” để đọc vài trang
sách, thì tôi sẽ dành thời gian để làm. Và tôi đã làm như
vậy. Nếu điều đó có nghĩa là tôi có ít thời gian hơn để
xem ti-vi và làm điều gì khác tôi thích, thì cũng chẳng
sao cả. Tôi mắc chứng Tourette và thỉnh thoảng tôi phải
hy sinh một vài thứ. Tôi đã học cách chấp nhận nó và
làm quen với mọi việc.

Ở trường, tôi không thích các giáo viên đối xử với mình
khác biệt chỉ vì tôi mắc chứng Tourette. Tôi muốn được
đối xử bình thường như bao người khác, thế nên tôi luôn
nhớ làm bài tập đầy đủ mỗi ngày, bất kể phải trầy trật thế
nào đi nữa.

Tourette khiến chuyện học hành của tôi trở nên khó
khăn thật, nhưng gay go nhất vẫn là tôi không có bạn, và
thỉnh thoảng tôi cũng buồn về chuyện này. Nhưng khi
lớn hơn chút nữa, tôi luôn nghĩ: liệu mình có thật sự
muốn kết bạn với những người đã cười nhạo mình
không? Đương nhiên là không rồi. Thế là tôi kiên nhẫn
đợi gặp được người nào có thể nhìn thấy ở tôi những
phẩm chất tốt chứ không chỉ là bệnh Tourette. Sau cùng
điều đó cũng xảy ra, bắt đầu từ hôm diễn ra buổi lễ Bar
Mitzvah, và mọi người tham dự ngày hôm đó đã học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.