TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 107

biểu hay trò chuyện, tôi không máy giật nhiều - tất cả
dường như tan biến vào tĩnh lặng, như tuyết tan chảy
vào một chiều mùa đông ấm áp. Nhưng sau đó đương
nhiên là tôi máy giật bù, tống ra hàng loạt cơn co giật
nặng nề và những âm thanh kỳ quái. Và lúc đó thì áp lực
cũng biến mất. Tôi đã chứng minh được giá trị của tôi.

Xét về nhiều mặt, đó là một buổi lễ có ý nghĩa tích cực
đối với tôi. Trước hết - về niềm tin chứ không phải theo
luật pháp - giờ tôi đã là một người đàn ông thật sự. Đó
quả là một cột mốc vĩ đại. Nhưng quan trọng hơn cả, nó
còn là một bước ngoặt, ít nhất là với một vài thành viên
trong gia đình tôi, và những người thân của gia đình tôi,
bởi sau cùng họ cũng thấy được con người thật của tôi
chứ không chỉ là tật máy giật. Họ đã thấy tôi hoàn thành
được buổi lễ rất phức tạp này, và họ nhận ra rằng đằng
sau phong cách khôi hài, chí ít thì tôi cũng có chút
thông minh. Lần đầu tiên họ phải chú ý đến tôi trong
một khoảng thời gian dài chứ không phớt lờ hay giả vờ
nhìn chỗ khác khi thấy tôi, và họ đã biết mỗi ngày tôi
phải đương đầu với chuyện gì. Đến thời điểm ấy, vài
người đã hiểu. Vài người trong số họ sau cùng cũng
nhận thấy rằng tôi không thể làm chủ những cơn co giật
và tật máy giật của mình. Sau cùng thì họ cũng đã hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.