TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 105

khác mới thấy thích thú với những trò hài hước của tôi.
Rõ ràng là tôi vẫn còn e dè khi ở cạnh người khác, hiển
nhiên rồi, và nói chuyện với những người không quen
thường chỉ gây khó khăn cho cả đôi bên. Nhưng do phải
đương đầu 24 giờ mỗi ngày với tật máy giật quái dị và
những phản ứng tiêu cực thường trực của người khác
đối với hội chứng này, nên trong một chừng mực nào
đó, tôi trưởng thành hơn nhiều so với chúng bạn.

Phần nhiều nỗi sợ hãi của gia đình tôi và thực tế diễn ra
của buổi lễ Bar Mitzvah đều xoay quanh chuyện người ta
vẫn không hiểu gì về Tourette. Năm 1986, năm diễn ra lễ
Bar Mitzvah của tôi, Tourette vẫn chưa được nhiều
người biết đến như bây giờ. Chẳng biết có phải vì đa số
người bị Tourette đều giống như những người tôi đã gặp
trong nhóm hỗ trợ, suốt ngày chỉ ở trong nhà, hay vì
thời đó không có nhiều trường hợp bị Tourette. Tôi chỉ
biết nếu tính luôn những người có những biểu hiện rối
loạn nhẹ chưa được chẩn đoán thì hiện có khoảng vài
trăm ngàn người sinh sống tại Mỹ mắc chứng Tourette.

những con số này không xuất hiện rõ ràng trong tâm trí
tôi suốt thời gian diễn ra lễ Bar Mitzvah. Đó là ngày quan
trọng của tôi và tôi khá phấn khích. Thế hôm đó tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.