TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 117

quan trọng, mà quan trọng là tôi đã ở đó và sự có mặt
của tôi đã giúp mọi người hiểu thêm về chứng Tourette.
Đó là một trải nghiệm vô cùng thú vị đối với tôi và là trải
nghiệm mà tôi cứ hồi tưởng mãi trong cuộc sống hàng
ngày của mình. Tôi không để Tourette giới hạn những
trải nghiệm của mình, nhưng cách tôi tận hưởng những
trải nghiệm đó sẽ khác với cách của một người không
mắc chứng Tourette. Không hay hơn, không dở hơn, chỉ
là khác mà thôi.

Ngay sau khi chương trình ngừng quay, khán giả đã kéo
đến chỗ tôi. Họ tỏ ra thông cảm với tôi. Đó là lần đầu
tiên tôi nhận thấy chỉ một vài kiến thức về chứng
Tourette - hoặc bất kỳ điều gì liên quan đến vấn đề này -
có thể làm được nhiều điều đến thế. Trên đường ra khỏi
trường quay, mọi người đối xử với tôi như một ngôi sao.
Ai cũng muốn nói chuyện với mẹ con tôi, và vây quanh
chúng tôi là những lời chúc tốt đẹp. Quả là một cảm giác
lạ lùng, bởi đó là lần đầu tiên tôi nhận được sự quan tâm
tích cực nhờ mắc chứng Tourette. Điều này chắc chắn
là tuyệt vời hơn nhiều so với việc phải ăn trưa một mình.

Trước khi chương trình được phát sóng, mẹ tôi gọi cho
tất cả bà con họ hàng, và trong một khoảng thời gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.