TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 119

biết giờ tôi đã nổi tiếng - tôi cùng với 8.000 người khác
đã xuất hiện trên ti-vi ngày hôm đó. Nhưng mẹ đã khiến
các giáo viên ở trường phải biết đến chương trình đó,
đồng thời tiếp tục giải thích với những ai chịu lắng nghe,
nói cho họ biết về khoảng thời gian khó khăn mà tôi phải
trải qua.

Mẹ đã cật lực truyền bá kiến thức cho các giáo viên,
nhưng còn những đứa bạn của tôi thì sao? Ai sẽ cho
chúng biết về điều đó? Thầy hiệu trưởng Bill Myer của
tôi lúc bấy giờ - một người có nhiều sáng kiến - đã lắng
nghe mẹ tôi và sau đó nảy ra một ý tưởng. Lúc này tôi
14 tuổi và đang học lớp tám. Lúc đó là mùa xuân, có
một buổi hòa nhạc diễn ra trong suốt giờ học và toàn bộ
học sinh trung học cơ sở đều tham dự. Tôi ngồi ở cuối
thính phòng, vẫn tạo ra những tiếng ồn như thường lệ.
Có lẽ hôm nay sẽ còn mệt mỏi hơn bình thường bởi tôi
biết thế nào thầy Myer cũng nhắc đến chứng Tourette.

Y như rằng, sau buổi hòa nhạc, thầy Myer bước lên sân
khấu. Thầy là một người đàn ông trung niên với mái tóc
sẫm màu, ăn mặc tươm tất, được cả giáo viên và học
sinh yêu mến. Thầy tôn trọng mọi người và mọi người
cũng tôn trọng thầy. Khi tất cả mọi người đều chăm chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.