TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 121

người biết tại sao suốt ngày tôi lại tạo ra những âm thanh
buồn cười cùng những tật máy giật ngớ ngẩn trong giờ
học. Tôi thật sự hy vọng mình sẽ không đánh mất cơ
hội này.

Khi tôi đứng trước khán phòng, thầy Myer nói với cả
trường về chứng Tourette và rằng tôi không thể kiểm
soát được những gì tôi làm. Chúng tôi đứng đó trước tất
cả mọi người chỉ khoảng mười phút, bởi vì những học
sinh mười ba, mười bốn tuổi chỉ có thể tiếp thu bao
nhiêu đó thông tin về chứng rối loạn mà chúng chưa
từng nghe thấy bao giờ. Khi thầy hiệu trưởng giải thích
rằng tôi không thích gây ra tiếng ồn còn hơn là chúng
không thích nghe thấy mấy âm thanh đó, tôi cảm giác
đám đông như bớt căng thẳng. Và khi tôi nhìn vào
những gương mặt đối diện, tôi nhận thấy mình đã thực
hiện được bước nhỏ đầu tiên hướng đến việc kiểm soát
số phận của mình.

Lúc này đây tôi có nhiều chuyện để nói hơn là lúc tham
gia chương trình Sally Jesse Raphael. Thầy Myer và tôi
đã trao đổi trước, nên tôi có vài ngày chuẩn bị, và ngày
hôm nay - ngày mà tôi đã chờ đợi bao năm nay - lẽ ra
phải đến sớm hơn mới phải. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.