TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 155

Sau khi nghe tôi giải thích, dường như ông ta hiểu ra và
quay đi. Nhưng không được lâu. Vài phút sau, ông ta lại
lớn tiếng nói chúng tôi cần phải chuyển vô trong góc mà
ngồi vì tôi đang làm phiền người khác. Thật khó xử. Yêu
cầu của người quản lý thật ra cũng không quá đáng, vấn
đề là ở cái cách ông ta nói. Ông ta rất dè chừng chúng
tôi, đồng thời to tiếng khiến mọi người chung quanh phải
để ý.

Thông thường, khi tôi tới một nơi công cộng mà có ai
hỏi về hội chứng Tourette, tôi rất vui vẻ giải thích cho
người đó. Nếu người đó vẫn chưa hiểu, bạn bè tôi sẽ giải
thích thêm. Tôi chưa bao giờ nhờ họ làm chuyện ấy, chỉ
là bản thân họ muốn vậy, và họ thường giải thích nhiệt
tình hơn cả tôi. Bạn thấy đấy, tôi đã quen với những tình
huống như thế rồi. Còn họ thì không. Bởi thế, khi xảy ra
chuyện, bạn bè tôi thường nổi cáu và đứng ra bảo vệ tôi.

Có thể bạn sẽ thắc mắc những lúc ấy tôi cảm thấy thế
nào. Chà, tôi thấy bối rối cho bản thân và những người
đi cùng. Tôi trở lại là cậu bé hồi cấp hai, và tôi sợ bạn bè
sẽ không còn muốn làm bất cứ việc gì cùng tôi nữa. Tôi
biết mình chẳng làm gì sai, nhưng người ta vẫn đang
trừng phạt tôi. Cảm giác ấy thật tồi tệ và chán nản, đấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.