TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 156

là cách nói nhẹ nhàng nhất. Rõ một điều là những người
đá tôi ra khỏi nơi chúng tôi đang ngồi càng lúc càng tỏ
ra ngạo mạn. Khi sự ngạo mạn của họ càng tăng thì cơ
hội để tôi giải thích cho họ về hội chứng Tourette, và
qua đó tìm hướng giải quyết tình huống tích cực, càng
giảm. Tôi hoàn toàn ý thức được những tiếng ồn mà
mình gây ra có thể khiến người khác bị mất tập trung, và
tôi sẵn lòng đền bù bằng cách làm bất cứ điều gì có thể.
Tất cả những gì tôi yêu cầu chỉ là nhận được sự đối xử
nhã nhặn và tôn trọng như cái cách mà người bị tôi làm
phiền đang nhận được.

Trong trường hợp ở nhà hàng này, ngoài việc bị xua
đuổi, chúng tôi còn bị sỉ nhục công khai. Chúng tôi cố
gắng tận hưởng thời gian còn lại của buổi tối, nhưng
người ta đã xúc phạm chúng tôi và buổi tối bị phá hỏng
hoàn toàn. Giờ thì tất cả chúng tôi chỉ nói chuyện xoay
quanh “sự việc đó”. Tôi không thấy phiền, nhưng giá
như người quản lý mềm mỏng hơn thì chúng tôi đã có
thể nói về những chuyện khác vui vẻ hơn. Nhưng
chuyện đã xảy ra thế đấy. Tôi rất buồn, chủ yếu vì thấy
toàn bộ chuyện này không đáng xảy ra.

Thật đúng lúc khi sáng hôm sau, trên tờ báo địa phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.