văn bản của đạo luật này, cắt ra và cho vào ví. Điều luật
này cũng quy định rằng các địa điểm công cộng phải có
không gian hợp lý dành cho người khuyết tật. Tôi thích
quy định này, sau này, tờ đạo luật trong ví tôi sẽ một thứ
vũ khí hiệu quả. Tôi chỉ cần rút nó ra và chỉ cho mọi
người thấy rằng họ không thể đá tôi ra khỏi nhà hàng
hay rạp chiếu phim được. Họ phải cho tôi một chỗ ngồi
thích hợp. Chiến thuật này lúc nào cũng hiệu nghiệm.
Chúng tôi thuê một luật sư, anh ta buộc tội nhà hàng
trên đã vi phạm đạo luật ADA. Tòa xử nghiêng về phía
tôi và tôi được một khoản đền bù nho nhỏ. Số tiền cũng
thỏa đáng, nhưng điều tôi thật sự muốn là một công việc
bán thời gian như mọi thanh thiếu niên bình thường
khác. Tuy nhiên, tại thời điểm này, và tại nhà hàng này
thì tôi không được làm việc. Kinh nghiệm đó một lần
nữa củng cố thêm cho một bài học tuy khó khăn nhưng
đáng giá - rằng trong cuộc sống của tôi, đã, đang và sẽ
tồn tại những giới hạn, những giới hạn do người khác đặt
ra mà tôi không thể kiểm soát.
Đó là cách mọi chuyện diễn ra khi “hoàn cảnh” chiến
thắng. Đôi khi, con đường bạn đi không thẳng tắp, bạn
buộc phải vạch ra lối đi cho riêng mình. Nhưng cuộc