TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 161

được làm phục vụ bàn, nhưng đi làm công ăn lương
chính là điều mà tôi trông chờ suốt một thời gian dài.

Thế rồi, đứng đó trong bộ đồng phục, tôi bị sa thải khi
còn chưa kịp bắt đầu công việc của mình. Cho dù lúc
phỏng vấn, tôi đã nói với quản lý rằng tôi mắc hội chứng
Tourette và ông ta vẫn thuê tôi thì giờ tôi lại bị sa thải.
Ông ta nói rằng sau khi đã suy nghĩ kỹ hơn, ông ta kết
luận rằng tôi sẽ làm phiền khách hàng ở đây.

Tôi hoàn toàn suy sụp, và Al cũng chẳng khá hơn tôi.
Cậu ấy muốn bỏ việc, nhưng tôi động viên cậu ở lại.
Chẳng ích gì khi cả hai đứa cùng thất nghiệp. Tôi đi ra
xe, vừa bước vào xe thì nước mắt tôi bắt đầu tràn ra.
Tôi rất thất vọng, đau đớn và giận dữ. Tôi tự hỏi có khi
nào hội chứng Tourette sẽ khiến tôi không bao giờ tìm
nổi một việc làm hay không, có khi nào tôi suốt đời
không thể tự kiếm tiền nuôi bản thân hay không? Tôi tự
hỏi phải chăng ước mơ trở thành thầy giáo của tôi mãi
mãi chỉ là ảo tưởng? Tôi tự hỏi tại sao mình lại phải trải
qua tất cả những chuyện này, tại sao mình phải chịu
đựng việc bị chế nhạo, đánh đập và từ chối hết ngày này
qua ngày khác, hết lần nọ đến lần kia như vậy. Đó là một
trong số rất ít lần tôi bỏ cuộc và để căn bệnh Tourette

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.