TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 160

Quãng thời gian ấy thật hạnh phúc. Tuy nhiên, thi thoảng
cuộc sống lại trở nên tàn nhẫn đến mức tôi chỉ biết khóc
mà thôi. Một trong những thời điểm tồi tệ nhất đời tôi là
khi tôi nhận công việc đầu tiên, làm bồi bàn trong một
nhà hàng nổi tiếng. Lúc ấy tôi mới bước sang tuổi 16 và
vừa lấy bằng lái xe, một sự kiện trọng đại đối với phần
lớn thanh thiếu niên, và đặc biệt quan trọng đối với tôi.
Cha mẹ tôi chưa bao giờ gây áp lực bắt tôi phải tìm việc,
nhưng tôi thật sự muốn đi làm. Ngay từ khi còn bé tí, tôi
đã thích được lãnh trách nhiệm và thích giúp đỡ mọi
người. Tôi từng cắt cỏ, dọn tuyết hoặc trông trẻ. Tôi
làm không phải vì tiền; chỉ đơn giản là tôi thích giúp
người khác. Nhưng bây giờ, khi đã có bằng lái, tôi bắt
đầu nghĩ đến một công việc gì đấy kiếm được tiền.

Một buổi chiều, Al và tôi nộp đơn xin việc ở nhà hàng
Marciano’s và được người quản lý phỏng vấn. Chúng tôi
vui mừng tột độ khi lập tức được thuê làm bồi bàn. Hai
đứa nhanh chóng tìm bộ đồng phục quần đen áo sơ mi
trắng và bắt tay vào việc ngay hôm đó.

Tôi không thể diễn tả hết niềm hạnh phúc của mình khi
được nhận công việc này. Tôi sẽ dọn bàn. Tôi rất phấn
khích. Ngơi lạ khi có người lại phấn khởi đến vậy chỉ vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.