TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 177

hại. Nhưng may sao, Dave nói anh ấy thấy không sao
cả. Tôi thật lòng mong là vậy, bởi vì mặc dù Dave nói
mọi chuyện sẽ ổn thôi nhưng có gì đó trong giọng anh
khiến tôi nghĩ Dave chưthật sự hiểu rằng việc ở cùng
phòng với tôi sẽ “phiêu lưu” như thế nào. Nhưng khi tôi
đến Bradley, Dave và tôi cảm thấy tâm đầu ý hợp với
nhau ngay lập tức. Và cũng may cho Dave là tôi không
bị máy giật trong lúc ngủ.

Phòng ký túc xá của chúng tôi nằm trên tầng 6 của tòa
nhà Geisert Hall cao 10 tầng. Khu này không có nhiều
sinh viên năm nhất ở, nhưng tôi chọn nó vì mỗi phòng ở
đây đều có hệ thống điều hòa không khí và máy vi tính.
Phải vài năm sau đó, sinh viên mới bắt đầu thấy cần phải
đem máy tính riêng đến trường đại học. Dave và tôi có
rất nhiều điểm chung, trong đó có việc cùng học chuyên
ngành sư phạm. Tuy nhiên chúng tôi cũng khác nhau
nhiều thứ. Dave chơi bóng rổ đã mấy năm nay ở một
trường nhỏ của bang California và là biểu tượng cho đội
bóng rổ Bradley - một điều mà tôi luôn nghĩ là sẽ cực kỳ
vui. Dave thân thiện, dễ mến và có cá tính. Phòng chúng
tôi tuy nhỏ nhưng có cửa sổ nhìn ra khu thương xá,
trong phòng đầy đủ vật dụng thiết yếu, bao gồm cả lò vi
sóng nữa. Tôi ngủ ở giường trên và cuộc sống như vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.