TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 179

xỉn nên đã yêu cầu tôi không được làm ồn nữa, bằng
không anh ta sẽ từ chối yêu cầu gọi món của tôi. Sau đó
anh ta còn dọa sẽ gọi cảnh sát. Những người bạn mới đã
bênh vực tôi khi tôi cố gắng giải thích với nhân viên đó
về hội chứng Tourette. Nhưng anh ta không nghe, cũng
không thèm phục vụ chúng tôi nữa. Tôi vô cùng xấu hổ.
Tôi đang đi cùng những người bạn mới ở ngôi trường
mới, và chúng tôi vừa bị đuổi khỏi một nhà hàng. Thậm
chí tôi còn chưa ở đây được một tuần. Các bạn tôi nói
không sao cả - chúng tôi có thể sang tiệm Subway -
nhưng tôi quá phẫn đến nỗi đã quay trở về ký túc xá.

Ngay khi bước chân vào phòng, tôi bật khóc. Tôi thấy
cô đơn, bấn loạn và thất vọng khủng khiếp. Tôi không
thể tin chuyện vừa xảy ra. Năm học còn chưa bắt đầu
mà tôi đã bị đánh gục. Tôi lại tự hỏi chẳng lẽ hội chứng
Tourette cứ ngăn cản tôi sống một cuộc sống bình
thường mãi hay sao. Chẳng lẽ suốt đời tôi sẽ bị xua đuổi
khỏi những nơi mà tất cả mọi người đều đến hàng ngày
hay sao? Chẳng lẽ tôi sẽ mãi mãi bị đánh giá bằng những
cơn co giật và máy giật, thay vì qua con người thật của
mình hay sao? Đầu óc tôi muốn nổ tung - đây dứt khoát
không phải là cách bắt đầu cuộc sống mới mà tôi đã
hình dung. Nhưng sau khi khóc xong, cảm giác thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.