TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 181

phòng mình nhìn sang khu thương xá bên kia phố, tôi có
thể nhìn thấy một người đàn ông đang nói chuyện điện
thoại với tôi. Tất nhiên ông ta không biết tôi đang quan
sát ông ta, và sau khi cân nhắc tình hình thì tôi thấy
cũng không cần phải nói ra điều đó. Ông ta đang đi tới đi
lui, chân tay khua loạn xạ - một dấu hiệu chắc chắn của
tình trạng lo âu tột độ. Đồng thời, giọng ông ta cho thấy
ông đang rất căng thẳng và hoàn toàn hiểu họ đã gây ra
chuyện gì. Ông ta mời tôi đến nhà hàng để đích thân ông
ta có thể xin lỗi, nhưng tôi không muốn trở lại đấy nữa.
Nơi đó làm tôi khó chịu. Nhưng ông ta không chịu thôi
nên cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Khi tôi đến, người quản lý bày tỏ sự hối tiếc sâu sắc vì
chuyện đã xảy ra và đưa ra vài lý do tội nghiệp để bào
chữa cho gã đã đuổi tôi ra khỏiÔng ta cũng tặng tôi một
tập phiếu giảm giá khi mua bánh mì sandwich. Tôi cầm
lấy chúng và nhận lời xin lỗi của ông ấy bằng thái độ lịch
sự và tự trọng nhất có thể.

Tôi đã quá mệt mỏi vì bị xua đuổi khỏi nơi công cộng.
Điều đó khiến tôi thấy nhục nhã, và tôi không đáng bị
như thế chút nào. Đây không phải là lần đầu tiên những
tiếng “woop”“rah...rah”, vẻ mặt nhăn nhó kỳ lạ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.