TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 208

trường khác nhau. Có lẽ bà ấy không hy vọng gì đối với
trường hợp của tôi, nhưng ít ra bà vẫn đồng ý để tôi tiếp
tục thử sức. Tạm thời thì như vậy là đủ. Tôi về nhà, bổ
sung hồ sơ rồi bắt đầu dốc toàn bộ tâm trí cho việc dự
đoán mọi câu hỏi và câu trả lời có thể xuất hiện.

Cả ba cuộc phỏng vấn đều diễn ra trong cùng một ngày,
hơi căng thẳng một chút nhưng như vậy cũng tốt vì tôi
còn phải hoàn thành công việc ở trại. Thế nên tôi vẫn
đến trại bình thường, com-lê để trong ô tô, làm công
việc tư vấn trong vài giờ rồi nghỉ sớm để đi phỏng vấn.

Atlanta là một thành phố rất rộng lớn, vì thế thử thách
đầu tiên của tôi là vượt qua hệ thống đường cao tốc
phức tạp, có khả năng bị kẹt xe bất ngờ mà vẫn đến
phỏng vấn đúng giờ. Sau khi rời khỏi trại, tôi phải đi
đường I-285 - một trong những đường cao tốc phức tạp
và kinh khủng khét tiếng của Atlanta. Tôi không tránh
khỏi cảm giác sợ bị lạc đường và lỡ hẹn phỏng vấn. Tôi
nhớ có một cầu thủ bóng chày của đội Braves đã bỏ lỡ
trận đấu đầu tiên của mình chỉ vì anh ta cứ chạy vòng
vòng thành phố trên đường I-285 một cách vô vọng.
vọng là điều tương tự sẽ không xảy đến với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.