TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 209

Và tôi gặp may thật. Tôi tìm được đúng lối rẽ, tấp vào
một nhà hàng McDonald’s, nhờ nhà vệ sinh của họ để
thay đồ. Tất cả những gì tôi cần là một buồng điện thoại
cũ, và tôi cảm thấy mình như Clark Kent đang thay bộ
đồ siêu nhân vậy. Khi tôi bước ra, một bà cụ còn tò mò
nhìn tôi và hỏi, “Cậu đi với anh em song sinh của mình
hay cậu vừa thay quần áo vậy?”

Dĩ nhiên là chiến công của tôi còn lâu mới khiến người ta
kinh ngạc như của siêu nhân, nhưng tôi vẫn tự thấy
mình rất giống siêu nhân khi đến trường tiểu học đúng
giờ với bản lý lịch trên tay. Mọi chuyện đang thật sự diễn
ra. Cuối cùng thì tôi đang có cơ hội khởi đầu sự nghiệp
nhà giáo của mình.

Vị hiệu trưởng đầu tiên phỏng vấn tôi đang cần giáo viên
dạy lớp bốn hoặc lớp năm. Bà ấy chưa chốt được vị trí
giảng dạy cho đến khi gần vào năm học mới. Bà giới
thiệu cho tôi nghe về ngôi trường, nhấn mạnh rằng giáo
viên ở đây phải làm việc với rất nhiều thành phần học
sinh. Tôi đảm bảo với bà rằng đấy không phải là vấn đề.
Có lần tôi đã từng thực tập giảng dạy ở một trường
chuyên ngay trung tâm Peoria. Đồng ý là môi trường
văn hóa rất khác nhau, nhưng trẻ em vẫn cứ là trẻ em,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.