TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 248

chuyện với cô thư ký ngồi ở văn phòng chính. Cô mỉm
cười và báo hiệu trưởng hiện không có ở trường, rồi lại
dành cho tôi một nụ cười chuyên nghiệp nữa, nhận hồ
sơ của tôi và chúc tôi may mắn. Xong một trường.

Tôi trở lại xe và tìm trên bản đồ vị trí ngôi trường tiếp
theo. Như tôi đã nói lúc trước, hệ thống đường xá của
Atlanta không dễ đi lại chút nào với những người mới
đến. Rất nhiều con phố có tên giống nhau mặc dù chúng
nằm trên những trục đường hoàn toàn khác nhau. Tôi
nhớ có tới hơn 50 phố tên là Peachtree gì đó. Nhiều phố
thì kết thúc đột ngột rồi lại tiếp nối sau khoảng 800 mét
một cách khó hiểu. Những phố khác thì đổi tên liên tục,
có khi chỉ cách vài khu nhà lại chuyển qua một tên khác.

Tôi không thể không nghĩ về gợi ý của mẹ là quay về St.
Louis, nhưng rồi tôi lại tự nhắc mình rằng chuyện đó
không thể xảy ra. Suốt bao nhiêu năm, tôi đã gặp quá
nhiều người mắc hội chứng Tourette chấp nhận bỏ cuộc.
Cảnh ngộ của họ khiến tôi quyết tâm không bao giờ
được để bản thân mình trượt dài đến mức ấy, vì tôi tin
chắc rằng nếu bây giờ mà từ bỏ việc theo đuổi nghiệp
giáo viên, thì thất bại này sẽ đường cho một loạt thất bại
khác, kết quả là tôi sẽ suy sụp hoàn toàn. Tôi lại nhớ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.