TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 258

vậy. Tôi thấy thật quẫn bách. Khi không bị ám ảnh bởi
tình trạng thất nghiệp thì tôi lại chuyển sang lo lắng
không biết phải nói thế nào nếu người thân lại gọi đến hỏi
thăm.

Khi bạn bè gọi điện, tôi giải thích tại sao mình không đi
chơi được. Tôi bảo là tôi cảm thấy mệt, điều này là sự
thật vì suốt ngày tôi phải vật lộn với những cơn máy
giật. Thường thì tôi nói dối rằng mình có kế hoạch khác
rồi. Sau đó, nếu có ai hỏi tôi nghỉ cuối tuần thế nào, tôi
sẽ bảo kế hoạch bị hủy rồi. Tôi thật lòng muốn giữ liên
lạc với những người bạn đã kết thân từ đầu hè, nhưng tôi
không chịu được việc đi chơi để rồi phải nghe hàng đống
câu hỏi về chuyện sao chưa có việc. Tôi không muốn họ
biết tôi đã chán nản đến mức nào. Tôi không muốn họ
biết hội chứng Tourette vẫn khiến tôi không được nhận
vào làm. Tôi không muốn họ thương hại mình.

Mặc dù mới sống ở Atlanta được vài tháng nhưng tôi đã
có rất nhiều bạn bè. Bạn bè ở Trại hè Alterman, rồi bạn
bè từ St. Louis chuyển tới Atlanta. Những người này lại
giới thiệu bạn của họ cho tôi, và thế là số bạn bè tôi quen
biết tăng lên nhanh chóng. Tất cả họ đều dễ dàng chấp
nhận căn bệnh của tôi và đối xử với tôi như người bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.