TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 277

làm rất nhiều thứ. Vấn đề duy nhất chính là tôi thật sự
không biết mình sẽ phải làm gì. Điều này khá phổ biến
đối với các giáo viên mới ra trường; trường đại học chỉ
dạy cho chúng tôi bấy nhiêu đó thôi. Một khi va chạm
với những tình huống trong đời thực, chúng tôi phải tự
tìm cách xử trí. Tôi biết chỉ có thời gian và trải nghiệm
mới giúp tôi cảm thấy tự tin hơn, và tôi cố gắng không
để cho mình quá căng thẳng.

Tuần tiếp theo, tôi tổ chức một buổi họp phụ huynh cho
lớp. Lớp chúng tôi là lớp duy nhất họp phụ huynh vào
thời điểm này bởi các lớp khác đều đã làm xong từ đầu
năm học. Đây là cơ hội tuyệt vời để tôi gặp gỡ các bậc
phụ huynh. Tôi có nói về hội chứng Tourette, nhưng
việc đó không mất nhiều thời gian như tôi nghĩ. Rõ ràng
là tôi đã giáo dục tụi nhỏ quá tốt, và chúng đã về nhà kể
hết với cha mẹ về hội chứng Tourette. Vài phụ huynh
còn đề nghị sẽ đến trường vào mỗi tuần để giúp tôi vài
việc trong lớp, và tôi thật sự được tiếp thêm sức mạnh
từ sự hỗ trợ của họ.

Nói chung, tôi cảm thấy có nhu cầu phải chứng minh
bản thân với mọi người. Tôi là một thanh niên 22 tuổi
vừa tốt nghiệp đại học, và tôi biết mọi người đều thắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.