TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 343

mỉm cười, dù chỉ thoáng qua. Cả hai đến ôm tôi, và vừa
ôm tôi mẹ của Heather vừa nói một điều mà tôi không hề
ngờ tới.

“Heather rất thích được học lớp của thầy, thầy là giáo
viên mà cháu nó vô cùng yêu mến,” Debbie Thomas nói
khi cô lùi lại. “Heather thích được trở lại trường để
thăm thầy. Tôi tin rằng cháu biết thầy có mặt ở đây và
cũng đang nghĩ đến cháu.”

Im lặng một lúc, rồi Debbie nói tiếp, “Heather là một cô
bé quá đặc biệt. Tôi chỉ không muốn mọi người quên
nó.”

Tôi an ủi Debbie rằng con gái của cô thật đáng yêu và lôi
cuốn, cô bé đã để lại ấn tượng tốt bất cứ ai từng tiếp xúc
với cô bé. “Không một ai đã gặp mà có thể quên em
được,”
tôi nói những lời này từ tận đáy lòng vì Heather
thật sự là một cô bé đặc biệt.

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc ấy để không gục
ngã. Tôi biết mình cần phải mạnh mẽ. Nếu tôi khóc,
Debbie cũng sẽ khóc, và rồi cả phòng cũng khóc theo.
Giây phút ấy trôi qua và Debbie hỏi tôi đã đến nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.