các bạn phải đối mặt với một tình thế tiến thoái lưỡng
nan. Đây thật sự là tình huống không thể dàn xếp.
“Tôi muốn nói cho mọi người biết về hội chứng Tourette
của Brad,” Al nhớ lại, “và giải thích rằng anh ấy
không thể kiểm soát được, và thật không công bằng khi
cô lập anh vì điều đó. Nhưng tôi cũng nhận thức được
rằng những tiếng ồn của Brad khó chịu đến thế nào với
những người đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để vào rạp
xem phim. Tôi nghĩ đến việc mình sẽ cảm thấy tệ ra sao
nếu có ai đó cứ làm ồn suốt buổi chiếu, quấy rầy thú
xem phim của tôi.”
Y như rằng, khán giả cứ liên tục bảo tôi im lặng. Nhiều
người còn cảnh cáo là họ sẽ báo với ban quản lý. Một
người ngồi trước tôi thậm chí còn quay lại và dọa sẽ tự
tay làm cho tôi câm miệng. Suốt quãng thời gian ấy, tôi
đã không nói gì cả - và những người bạn của tôi cũng
không nói gì. Tôi cảm thấy mình giống như Rosa
Parks[6] đang từ chối không chịu nhường chỗ ngồi của
mình trên chuyến xe buýt Alabama vậy. Sau đó, Al xen
vào và cố gắng hội chứng Tourette cho người đàn ông
nọ, nhưng chuyện gì tới phải tới, viên quản lý được mời
đến và tất cả năm người chúng tôi bị yêu cầu rời khỏi