TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 55

gì cả. Tôi không có lý do gì cứ phải đập chân vào nó
liên tục như vậy. Nhưng ai sẽ tin tôi, khi hành động của
tôi hoàn toàn phản ánh điều ngược lại? Đương nhiên là
Jeff đã đề nghị tôi không được làm thế nữa, nhưng tôi
không làm theo ý nó được. Lúc đó, khả năng diễn đạt
của tôi không đủ để giải thích với với Jeff rằng cơ thể tôi
“cần” cái cảm giác đầu gối mình phải đập vào đầu gối nó
- rõ ràng là thế. Tôi thật sự cảm thấy sau mỗi lần đụng
chạm, cái cảm giác “cần” kia sẽ giảm bớt. Suốt mấy
năm sau, tôi cũng không sao giải thích được; dĩ nhiên là
lúc đó tôi không cách nào hiểu được nó. Nhưng tôi nghĩ
rằng kiểu giải thích lố bịch như vậy chả khiến tôi tốt đẹp
hơn được chút nào.

Chắc bạn cũng muốn biết mỗi lần đến thăm cha, cái tật
máy giật này của tôi diễn ra như thế nào.

Nói ngắn gọn là nó làm ông nổi điên. Lần đầu tiên Jeff
và tôi đi xe cùng ông, khi đầu gối tôi lại bắt đầu rung
giật, ông luôn miệng bảo tôi phải dừng ngay. Đương
nhiên là tôi không thể. Và chẳng bao lâu sau việc đó
vượt quá sức chịu đựng của cha tôi, cứ như lấy tờ giấy
nhám chà lên phần da vùng khuỷa tay vậy. Tức giận,
cha tôi bày tỏ tình thương theo cái cách khắc nghiệt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.