TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 56

riêng ông và thụi tôi một quả ngay vào cằm. Tôi bật
khóc bởi tôi rất tức giận, xấu hổ và cả bối rối. Tôi rất
muốn chân mình không rung giật như thế này, nhưng tôi
không thể, và tôi phải trả giá cho những gì mình đã gây
ra.

Cha bảo tôi lên ghế trước ngồi. Tôi lại tiếp tục đập đầu
gối vào cửa. Vẫn thế, vẫn phải tìm cho được cú đập
đúng điệu ấy. Cha nghĩ hoặc là tôi đang chọc tức ông,
hoặc là đang cố tình làm hỏng xe ông. Cứ như thế.

Riêng mẹ thì tin tôi khi tôi nói mình không thể kiểm soát
được. Mỗi khi thấy tôi lo lắng, bà lại xoa lưng trấn an tôi.
Sự quan tâm của mẹ giúp tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn
không nói cho bà biết về tất cả những điều đáng sợ khác
đang diễn ra trong đầu tôi. Tôi không thể nói cho mẹ biết
tôi hoang mang thế nào và tuyệt vọng ra sao. Cái cảm
giác tội lỗi khi trút thêm gánh nặng lên vai mẹ chắc sẽ tồi
tệ hơn nhiều so với cảm giác thoải mái khi chỉ nói hết tất
cả cho bà nghe. Cũng vào thời gian này, tôi đã đủ lớn để
hiểu được những áp lực mà mẹ phải chịu khi là một
người mẹ đơn thân, đó là chưa kể đến chuyện là mẹ đơn
thân của hai thằng con hiếu động thái quá, trong đó có
một đứa cư xử hết sức lạ lùng. Thế nên tôi đã cố gắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.