TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 59

nghĩ rằng mẹ đã âm thầm quan sát những hành động lạ
lùng của tôi.

Không thể tin được là tôi lại mất kiểm soát như vậy.
Thỉnh thoảng mẹ cũng có thói quen hay phóng đại sự
việc, thế nên tôi tự hỏi không biết lần này cũng vậy hay
không. Những chuyện mẹ kể lại nghe sao tệ quá. Khi
cầm điện thoại nói chuyện lại với cha, tôi cố tỏ ra bình
tĩnh và trấn an cha rằng mọi chuyện đều ổn. Điều đó
giúp ông thấy thoải mái hơn. Cha không muốn nhắc đến
tật máy giật hay những hành vi xấu của tôi - ông chỉ
muốn nghe tóm tắt ngắn gọn về những khía cạnh đời
thường trong cuộc sống chúng tôi, chẳng hạn như tôi
làm bài kiểm tra nghiên cứu xã hội thế nào, chơi bóng
chày ra sao. Tôi sẵn sàng hợp tác để được cúp máy
trong bình yên vô sự.

Cũng trong thời gian này, cha đưa Jeff và tôi đi chơi
Disney World với hy vọng nơi này sẽ giúp tôi cư xử như
một đứa trẻ lên mười bình thường. Không ai có thể
tưởng tượng được tôi khát khao được là một đứa trẻ
bình thường như thế nào. Cũng như bao đứa trẻ khác,
tôi rất háo hức với chuyến đi. Tôi rất thích đi tàu lượn
Space Mountain và chết mê với những nhân vật của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.