về đến nhà và mẹ chứng kiến tình trạng của tôi, bà đã
gọi cho hiệu trưởng và nói lên quan điểm của bà. Không
có gì ầm ĩ, nhưng mẹ chỉ muốn chắc rằng tôi sẽ không
bao giờ bị đình chỉ như vậy một lần nào nữa.
Một lỗi tưởng nhỏ nhưng hóa ra lại vô cùng nghiêm
trọng của nhà trường đã bộc lộ ra một khía cạnh tích
cực trước sự thử thách đầy cam go đó. Trong khi tôi
vẫn không ngừng bị phạt vì Tourette, thì mẹ tôi cũng
không ngừng tìm cách khắc phục hết bất công này đến
bất công khác. Lúc đầu, mẹ không gặp mấy thuận lợi,
nhưng dần dần những nhân viên bắt đầu nghe theo mẹ.
Giáo viên Toán của tôi lúc đó - một người đàn ông ốm
và cao hơn rất nhiều so với đám học trò - là một người
cực kỳ khó chịu. Ông là một người lạnh lùng hiếm khi
cười, và ông không chịu được các tật máy giật của tôi.
Ông nghĩ tôi cố tình “nấc cục”; ông thật sự tin rằng tôi
có thể kiểm soát nhưng chỉ cố tình làm vậy để gây chú
ý. Khai giảng không bao lâu, ông bắt đầu phạt tôi bất cứ
lúc nào tật máy giật của tôi làm phiền ông. Mà chuyện
này thì gần như cơm bữa. Mỗi tuần tôi bị phạt vài lần.
Và tôi bắt đầu khó tập trung trong lớp vì cứ phải cố làm
sao để đừng máy giật.