TRÊN CON TÀU HƯỚNG TỚI BÌNH MINH - Trang 66

khi đã tận mắt nhìn thấy rõ mối nguy hiểm như thế nào? Đầu nó quay mòng
mòng với ý nghĩ ấy. Nó quay lại, thầm nghĩ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra
thì cũng hãy cứ uống một ngụm nước mát lành trong chiếc ao kia trước đã.
Nhưng ngay khi nó quay lại và trước khi bước lên phía trước một bước nó
đã nghe có một tiếng động ngay sau lưng. Chỉ là một tiếng động nhỏ –
nhưng vang lên rất to trong bầu không khí tuyệt đối im lặng – làm thằng bé
sợ đến chết và nó như bị đông cứng lại trong vòng một giây.

Cách nó không xa, dưới chân một vách núi bên trái có một cái hố nông

choẻn và tối om – có lẽ là lối vào một cái hang. Từ cửa hang hai cột khói
mỏng bốc lên. Những hòn đá lỏng chỏng phía dưới cái hố tối om đó hình
như đang chuyển động (gây ra tiếng động vang – đến tận chỗ Eustace) cứ
như thể có một cái gì đó đang bò trong bóng tối phía sau mấy tảng đá.

Một cái gì đó đang bò. Còn tệ hại hơn nữa, một cái gì đó đang bò ra

ngoài. Nếu là Edmund hoặc Lucy… hoặc chính bạn, hẳn bạn đã nhận ra
“cái gì” đó ngay, nhưng Eustace chưa bao giờ đọc đúng cuốn sách phải đọc
nên không biết. Cái vật đang bò ra khỏi hang ấy là cái gì mà Eustace không
bao giờ tưởng tượng ra nổi – một cái mõm dài màu chì, đôi mắt đỏ sọc
buồn tẻ, thân hình dài mềm dẻo, không có lông vũ hoặc lông tơ. Nó bò
ngoằn ngoèo trên mặt đất, những chiếc chân mà khuỷu chân còn nhô cao
hơn lưng con vật trông giống chân nhện, những cái móng guốc trông đến
khiếp, đôi cánh như cánh dơi và cái đuôi gây nên những tiếng va đập trên
những tảng đá. Hai cột khói bốc lên từ hai lỗ mũi của con vật. Bản thân
thằng bé chưa hề nói đến hai từ Con Rồng mà nếu giả sử nó có nói đi chăng
nữa thì điều đó cũng không làm cho sự việc trở nên bớt dễ sợ hơn.

Nhưng nếu như nó có biết một cái gì đó về loài rồng thì nó cũng sẽ

không khỏi ngạc nhiên trước hành động của con rồng này. Rồng không
vươn mình dậy cũng không vỗ đôi cánh, cũng chẳng khạc ra lửa từ cái
mõm từ nó. Khói từ lỗ mũi nó bay ra cũng giống như khói bốc ra từ một
ngọn lửa đã gần tàn. Con vật dường như không nhận ra sự có mặt của
Eustace. Nó đủng đỉnh trường đến gần cái ao – chậm rãi và chốc chốc lại
dừng lại. Cả trong lúc sợ cứng cả người, Eustace cũng nhận ra đó là một
con vật già nua, buồn bã. Nó tự hỏi không biết mình có đủ gan để bò lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.