-Người lữ khách đó không xa lạ với ta; cách đây nhiều năm rồi hắn có lần qua
đây. Hắn tên là Zarathustra, nhưng hắn đã biến đổi.
Lúc ấy ngươi đã mang tro tàn của ngươi về núi nay ngươi lại muốn mang lửa
nồng về thung lũng hay sao? Ngươi há không sợ hình phạt dành cho kẻ đã gây ra
hoả hoạn?
Phải rồi, ta đã nhận ra Zarathustra. Mắt hắn trong suốt và miệng hắn chẳng biểu
lộ nét nào chán ngán. Hắn chẳng bước đi như đang khiêu vũ đó sao?
Zarathustra đã biến đổi. Hắn đã tự hoá thân thành trẻ thơ, hắn đã giác ngộ: giờ
đây ngươi còn tìm chi bên những người đang mê ngủ?
Ngươi sống trong cô đơn như sống giữa lòng biển cả dạt dào, và biển cả mang
ngươi đi. Khổ thân cho ngươi, vậy ra bây giờ ngươi lại muốn dạt tấp vào bờ? Khổ
thân cho ngươi, giờ ngươi lại muốn tự mình kéo lôi theo thân xác?
Zarathustra trả lời "Tôi yêu loài người".
- Vậy thì, nhà hiền triết bảo, tại sao ta lại đi vào rừng và đi trong nỗi cô đơn?
Không phải vì ta đã quá yêu thương loài người sao?
Giờ đây ta yêu Thượng đế; ta không yêu thương gì loài người. Dưới mắt ta, loài
người là một cái gì quá đỗi bất toàn. "Tình yêu loài người sẽ giết chết ta".
Zarathustra đáp: "Nào tôi có nói đến tình yêu đâu! Tôi đến hiến cho loài người
một tặng phẩm".
Vị thánh tiếp lời:
- Đừng ban cho loài người điều gì cả. Tốt hơn hết ngươi nên tháo gỡ họ ra khỏi
một cái gì đó và giúp họ mang vác nó, chẳng gì quý hơn thế đối với họ; miễn là
chính bản thân ngươi, điều đó cũng làm ngươi thoả dạ!
Và nếu ngươi muốn ban cho, thì đừng ban cho họ cái gì vượt quá một của bố thí
và hãy chờ họ đến ăn mày nơi ngươi!