Mười năm nay kể từ khi đến với hang đá của ta, mi sẽ chán nản mệt mề với ánh
sáng và quỹ đạo của mi, nếu không có ta cùng con ó và con rắn của ta.
Nhưng chúng ta đợi chờ mi mỗi sáng mai, chúng ta đã dùng phần dư thừa của mi
và đã cảm tạ mi.
Giờ đây ta đã chán ngán sự khôn ngoan của ta, như con ong đã hút quá nhiều mật
ta cần có những bàn tay vươn về với ta.
Ta muốn ban cho và phân phát, mãi đến lúc những kẻ hiền minh giữa loài người
lại trở nên hạnh phúc vì sự điên cuồng của họ, và những kẻ nghèo nàn được sung
sướng vì sự giàu có của mình.
Chính vì thế ta phải đi xuống tận những chiều sâu tương tự như mi mỗi buổi
chiều khi mi biến mình sau biển cả, mang theo ánh sáng rạng rỡ cho thế giới lòng
đất, hỡi vì tinh tú giàu sang vô lượng kia!
Ta phải biến mất như mi, ta phải lặn tắt - nói theo những người mà ta khao khát
xuống cùng họ.
Vậy thì, hỡi con mắt tĩnh lặng kia ơi, hãy chúc cho ta, mi, kẻ có thể ngắm nhìn
mà không thèm thuồng đố kỵ một hạnh phúc dẫu có quá đà.
Mi hãy chúc cho chén rượu muốn tràn, cho chất nước óng vàng chảy tuôn từ đó
và mang theo khắp nơi phản ánh hạnh phúc tối đại của mi.
Mi hãy nhìn đây! Chén rượu này lại muốn cạn không và Zarathustra muốn trở lại
làm người.
Cuộc hạ san của Zarathustra bắt đầu như thế.
2
Zarathustra một mình xuống núi và không gặp một ai. Nhưng khi Zarathustra tiến
vào rừng, thời trước mặt hắn bất ngờ hiện ra một lão trượng, ông lão đã rời chiếc
chòi canh thánh thiện của mình để đi tìm rễ cây trong rừng. Và lão trượng đã nói
với Zarathustra như vầy: