TRINH QUÁN CHÍNH YẾU - PHÉP TRỊ NƯỚC CỦA ĐƯỜNG THÁI TÔNG - Trang 144

mang theo bên mình, dùi sắt gậy sắt cầm trong tay. Bộ phận phụ trách
cấm vệ sao có thể yên tâm? Hạ thần sao có thể không lo sợ?

Âm nhạc của nước Trịnh, nước Vệ, người xưa gọi là âm nhạc

dâm loạn. Ngày trước Mặc Tử đến một nơi tên là Triêu Ca, vì tên ấp
không phù hợp với tinh thần giản dị nên đánh xe quay lại bỏ đi;
Khổng Tử tham gia hội ở Giáp Cốc, vung kiếm chém người lùn làm
trò trước mặt Lỗ Định Công. Thánh nhân ngày trước đã cho là sai lạc,
người hiền thông đạt cũng coi đó là lỗi lầm. Gần đây nghe thấy trong
cung thường nhận ca kỹ Thái nhạc, vào cung thì không thả ra nữa.
Những người nghe thấy việc này đều chân tay run rẩy, những người
nói đến chuyện này đều thất kinh hồn phách. Chiếu lệnh mà thánh
thượng khẩu dụ năm xưa xin điện hạ ôn lại; ý chỉ của thánh thượng rõ
ràng, khuyên bảo rất khẩn thiết. Đối với điện hạ, không thể không suy
xét; đối với vi thần, không thể không lo lắng.

Từ khi thần vào cung đình nhậm đức đến nay đã được mấy năm.

Khuyển mã có thể ghi nhớ ân huệ nhận được, gỗ đá cũng biết cảm
động nghĩa tình; mọi kiến thức nhỏ bé trong lòng thần, lẽ nào dám
không hoàn toàn báo đáp? Mạo phạm trước mặt, lời nói không thuận
tai, sách “Xuân thu” ví nó như thuốc. Mong điện hạ ngừng việc xây
dựng của thợ thuyền, thả hết những người làm lao dịch đã lâu, cấm
tuyệt âm nhạc dâm dật của nước Trịnh, nước Vệ, biếm xích bọn tiểu
nhân tà nịnh. Như thế, ba việc thiện thờ vua, thờ cha, thờ trưởng giả
quả thực chu toàn, thiên hạ sẽ quy về nhất thống.

Thừa Càn đọc xong bản tấu, lòng thấy không vui.

✽✽✽

Năm Trinh Quán thứ mười lăm, Thừa Càn nhân lúc việc nông

bận rộn đă chiêu dụng tạp dịch như phu đánh xe ngựa trong cung
đình..., không cho phép chia nhóm thay nhau làm việc khiến những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.