TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 54

khác. Dougie không phải thành viên chính thức của tổ chức vì cậu chưa
từng ngồi tù, nhưng David nhất định dành một phòng cho Dougie.

Alex thấy ghê tởm cậu nhưng cô ta che giấu kỹ và thuận lòng để cậu ấy

theo đuôi lẵng nhẵng như một kẻ si tình. Ai mà biết được rồi ngày nào đó
niềm yêu mến đó có thể sẽ hữu dụng.

“Hãy cho tôi gặp Shane trước. Tôi cần cậu ta bình tĩnh lại.”
David mở cửa vào căn phòng nhỏ. Hai bác sĩ nội trú đang giữ Shane

trong tình trạng người cúi gập về phía trước, hai tay nó ôm đầu gối và đung
đưa.

“Cảm ơn các cậu,” Alex nói, ra hiệu cho hai người lui ra.
Dougie đứng ở phía cánh cửa đang mở, quay lưng về phía cô ta. Nội quy

đã qui định rằng phụ nữ không được ở trong phòng kín cùng với bất kì
bệnh nhân nào. Cậu muốn chắc chắn không có ai bước vào.

Cô ngồi vào chiếc ghế đối diện. “Này, Shane.”
Nó không ngẩng đầu lên nhưng hai bàn tay đầy vết thâm tím đang siết

chặt.

Alex biết câu chuyện của Shane rất rõ bởi lẽ cô ta từng cân nhắc để nó

tham gia hoạt động nghiên cứu của mình. Nó cao, người gầy nhẳng và
trông trẻ hơn độ tuổi 23. Từ khi 5 tuổi nó đã bị ông chú lạm dụng tình dục.
Năm 13 tuổi, đã cao hơn tên dâm dục chừng ba mươi xen-ti-mét, nó đánh
lão ta tới chết bằng hai bàn tay không.

Những cuộc kiểm tra thể chất đã chứng minh rằng lời tố cáo bị lạm dụng

của Shane là đúng, nhưng nó vẫn bị phạt tù tám năm rưỡi. Khi ra tù, nó mới
biết bố mẹ đã bỏ đi và không để lại địa chỉ.

Alex cân nhắc cách xử lí nó. Điều cô ta thực sự muốn làm là tống khứ nó

và nói với nó rằng nó là đồ vứt đi rồi nhưng cô ta không thể để lộ cảm xúc
bực mình của bản thân lúc này. Cô ta nhờ đến lòng thương cảm do chính
mình tự tạo ra.

“Shane, thôi nào, tôi đây mà, Alex đây. Có chuyện gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.