TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 14

Peter mở hộp ngăn kéo cuối cùng và lấy mặt nạ người bọ ra. Mẹ đã nổi

giận khi Peter mua nó, nhưng bố chỉ ra rằng chiến tranh sẽ chẳng biến mất
nếu chỉ giấu mặt nạ người và không cho cho con cái chơi với mấy cây súng
laser giả. Càng chơi trò chơi chiến tranh giỏi thì càng có cơ hội sống sót khi
bọn người bọ tới lần nữa.

Nếu tôi sống sót qua những trò chơi, Ender nghĩ. Cậu đặt mặt nạ lên. Nó

ép sát như có bàn tay ấn vào mặt cậu vậy. Nhưng đây bọn người bọ không
cảm thấy thế, Ender nghĩ. Họ không đeo gương mặt này như mặt nạ, đó là
mặt của họ. Ở thế giới nhà của họ, người bọ có mang mặt nạ con người và
chơi không? Họ sẽ gọi chúng là gì? Trơn tuột, bởi vì chúng ta quá mềm và
nhầy nhụa so với họ?

“Coi chừng đó, trơn tuột,” Ender cất tiếng.

Câu khó khăn lắm mới thấy Peter qua hai cái lỗ hổng mắt. Peter mỉm

cười. “Trơn tuột hả? Well, người bọ, để coi mầy vỡ mặt như thế nào.”

Ender không thể thấy rõ được, trừ một cái lạng người của Peter; mặt nạ

đã che mất tầm nhìn của cậu. Đột nhiên có cơn đau, một vật giáng vào đầu
cậu; cậu mất đà, ngã xuống.

“Không thấy rõ, phải không, sâu bọ?” Peter nói.

Ender muốn gỡ mặt nạ ra. Peter nhấn gót chân vào hạ bộ Ender. “Không

được mặt nạ ra,” Peter nói.

Ender kéo mặt nạ xuống như cũ, hai tay buông thõng.

Peter ấn chân. Cơn đau buốt chạy lên người Peter; lưng cong quằn quại.

“Nằm yên đó, sâu bọ. Bọn ta sẽ mổ xẻ sống mày, sâu bọ. Cuối cùng ta

cũng bắt sống được một tên, và sẽ xem xem bên trong của mày ra sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.