TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 140

Dù vậy, cậu cũng đã học được vài thứ về sự thay đổi trọng tâm trong lớp

đấu tay đôi, và các định luật vật lý về vật thể chuyển động. Những trận
chiến trong phòng chiến đấu hầu như không bao giờ tiến đến mức đấu tay
đôi – bạn không bao giờ xông vào một kẻ thù chưa bị đông lạnh. Vậy nên
trong vài giây ít ỏi cậu có, Ender cố gắng chọn tư thế để đón khách khứa
của cậu.

May mắn thay, chúng cũng không biết gì về đánh nhau trong không gian

vô trọng nhiều nhặn gì hơn cậu, và những đứa cố đấm vào cậu sớm hiểu ra
rằng một cú đấm là hầu như vô dụng khi mà cơ thể chúng cũng di chuyển
ngược lại nhanh y như tay chúng tung ra. Nhưng vẫn có một số đứa đang
có ý định làm gãy vài cái xương, như Ender nhanh chóng nhận ra. Và cậu
cũng không định để chúng làm thế.

Cậu tóm lấy tay một trong những đứa đang cố đấm mình và quăng nó đi

hết sức có thể. Điều đó khiến cậu bay ra khỏi đường đi của đám còn lại,
mặc dù cậu vẫn không đến được gần cửa hơn chút nào. “Ở yên đó!” cậu hét
lên với các bạn, rõ ràng là đang lập đội hình để đến giúp cậu. “Cứ ở yên
đó!”

Ai đó tóm lấy chân Ender. Bàn tay nắm chặt khiến cho Ender có được

một thứ đòn bẩy; cậu xoay sở giẫm được chân một cách chắc chắn lên tai
và vai nó, khiến nó thét lên và buông ra. Nếu như thằng nhóc cứ buông ra
lúc Ender đá xuống, nó đã đỡ bị đau hơn nhiều và giúp Ender có được một
đòn bẩy để phóng đi. Thay vào đó, thằng nhóc lại bám quá chặt; tai nó bị
rách, máu tung ra lơ lửng trong không khí, và Ender còn trôi đi chậm hơn
trước.

Mình lại làm thế nữa rồi, Ender nghĩ. Mình đang làm người khác đau,

chỉ để cứu lấy bản thân. Sao chúng không để cho mình yên, để mình không
phải đánh chúng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.