chúng ta có thể làm gì với một lượng thông tin hạn chế. Có một trò chơi mà
những học sinh của chúng tôi chơi trên máy tính.” Và ông ta nói với cô về
Tận cùng thế giới và căn phòng khóa chặt với hình ảnh của Peter trong tấm
gương.
“Là máy tính đặt bức ảnh ở đó, không phải Ender. Tại sao không hỏi
máy tính?”
“Máy tính không biết.”
“Vậy tôi biết?”
“Đây là lần thứ hai kể từ khi Ender đến chỗ chúng tôi cậu ấy lôi trò chơi
đến ngõ cụt. Nó có vẻ không có cách giải quyết.”
“Nó giải quyết được cái thứ nhất?”
“Cuối cùng thì vẫn.”
“Vậy hãy cho nó thời gian, nó sẽ giải quyết được cái này.”
“Tôi không chắc. Valentine, em trai em là một đứa trẻ rất bất hạnh.”
“Vì sao?”
“Tôi không biết.”
“Ông không biết khá nhiều, đúng không?”
Trong một giây Valentine đã nghĩ người đàn ông sẽ nổi giận. Thế
nhưng, ngược lại, ông ta quyết định phá ra cười. “Không, không nhiều.
Valentine, tại sao Ender cứ liên tục nhìn thấy anh trai em Peter trong tấm
gương?”
“Nó không nên thế. Thật ngu ngốc.”