TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 197

lúc, Ender nghĩ, khi đây chính xác là chiến lược mình cần–bốn mươi đứa
nhóc hét tướng lên trong một đòn tấn công mất cân bằng.

Khi tất cả đã tới phía bên kia, Ender gọi chúng tấn công cậu, tất cả cùng

một lúc. Đúng rồi, Ender nghĩ. Không tệ. Họ đưa cho mình một binh đoàn
quân chưa được huấn luyện, với không một lính cũ đặc sắc nào, nhưng ít
nhất đó không phải là một binh đoàn những kẻ đần. Mình có thể làm việc
được với nó.

Khi chúng đã tập trung lại lần nữa, cười nói hồ hởi, Ender bắt đầu công

việc thực sự. Cậu để chúng tự đông lạnh chân mình trong tư thế quỳ. “Bây
giờ, chân các cậu làm được gì trong trận chiến?”

Không gì hết, một đứa nói.

“Bean không nghĩ vậy,” Ender nói.

“Chúng là cách tốt nhất để đạp tường.”

“Đúng,” Ender nói. Những đứa trẻ khác bắt đầu cằn nhằn rằng đạp

tường là động tác, không phải trận đánh.

“Sẽ không có trận chiến nào nếu không có động tác,” Ender nói. Chúng

rơi vào im lặng và ghét Bean thêm chút nữa.

“Giờ, với cái chân bị đông lạnh như thế này, các cậu có đạp tường được

không?”

Chẳng ai dám trả lời, sợ rằng mình sẽ sai. “Bean?” Ender hỏi.

“Tôi chưa thử bao giờ, nhưng có lẽ nếu đối mặt với tường và chụm chân

ở eo–“

“Đúng mà sai. Nhìn đây. Lưng tôi hướng vào tường, chân bị đông lạnh.

Vì tôi đang quỳ, chân tôi cũng hướng vào tường. Thông thường, khi các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.