TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 271

Graff ngồi vào chiếc ghế đối diện cậu và cài dây an toàn. Ngoài họ ra,

trong tàu chỉ còn một hành khách nữa, một người đàn ông mặc thường
phục được giới thiệu là Tướng Pace. Pace có mang theo một chiếc va-li,
ngoài ra thì cũng chẳng có hành lý gì hơn Ender. Không hiểu tại sao điều
đó lại làm Ender cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy Graff cũng đi tay không
như cậu.

Ender chỉ mở miệng một lần trong suốt hành trình. “Tại sao chúng ta

quay lại Trái Đất?” cậu hỏi. “Tôi tưởng Trường Chỉ huy nằm ở một hành
tinh nào đó khác chứ.”

“Đúng vậy,” Graff bảo. “Nhưng Trường Chiến đấu không có đủ cơ sở

vật chất để làm bãi đậu cho tàu du hành đường dài. Vậy nên cậu được
hưởng sái một chuyến đi nghỉ.”

Ender muốn hỏi liệu ý ông ta có phải là cậu có thể gặp lại gia đình hay

không. Nhưng rồi đột ngột, cùng với cái ý nghĩ rằng họ sẽ cho phép, cậu
nổi cơn sợ hãi, và thôi không hỏi nữa. Chỉ nhắm mắt lại và cố ngủ một
chút. Từ đằng sau, ánh mắt của Tướng Pace soi mói cậu; để làm gì, Ender
không đoán nổi.

Khi họ hạ cánh, ở Florida đang là một buổi chiều mùa hè nắng nóng.

Ender đã sống không có ánh mặt trời quá lâu, đến nỗi ánh nắng suýt làm
mù mắt cậu, khiến cậu chỉ dám hé mắt, hắt xì và quay ngược trở vào. Tất cả
mọi thứ đều ở quá xa và quá phẳng; mặt đất, thiếu đi độ cong như nền nhà
ở Trường Chiến đấu, trông như thể bị dốc, khiến cho khi đứng trên mặt đất
bằng Ender cứ cảm thấy như thể đang đứng trên một đỉnh tháp. Sức hút của
trọng lực tự nhiên cảm giác thật lạ lùng, và mỗi khi bước đi chân cậu lại bị
xước. Cậu ghét nó. Cậu muốn trở về nhà, trở về Trường Chiến đấu, nơi duy
nhất trong cả vũ trụ này cậu thật sự thuộc về.

“Bị bắt á?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.