TRÒ CHƠI CỦA ENDER - Trang 32

Ender có khó khăn chú ý đến Đại tá Graff. Người đàn ông có vẻ rất xa

xôi và rất bé nhỏ, như thể Ender có thể lấy cây nhíp kẹp ông lại và bỏ vào
túi áo. Để rời bỏ mọi thứ ở đây, và đến một chỗ rất hà khắc, không có
Valentine, không có bố mẹ.

Và rồi cậu nghĩ đến những bộ phim về bọn người bọ mà ai cũng phải

xem ít nhất mỗi năm một lần. Tàn Sát Trung Quốc. Trận Chiến Vòng Đai.
Chết chóc, đau thương, và kinh hoàng. Và Mazer Rackham và những lần
lượn lách tuyệt vời, hủy diệt hạm đội kẻ thù to gấp hai lần và mạnh gấp hai
lần, sử dụng những con tàu con người bé nhỏ trong rất yết ớt và mảnh mai.
Như trẻ con đánh với người lớn. Và chúng ta thắng.

“Cháu sợ,” Ender thốt khẽ. “Nhưng cháu sẽ đi với chú.”

“Nói lại lần nữa,” Graff nói.

“Đó là nguyên nhân cháu được sinh ra, phải không? Nếu cháu không đi,

thì sống làm gì?”

“Chưa đủ,” Graff nói.

“Cháu không muốn đi,” Ender đáp, “nhưng cháu sẽ đi.”

Graff gật đầu. “Cậu có thể đổi ý. Cho đến khi cậu bước vào xe của tôi,

cậu có thể đổi ý. Sau đó, cậu ở hay đi là tùy ý của Hạm Đội Liên Hiệp
Quốc. Cậu có hiểu chưa?

Ender gật đầu.

“Được. Chúng ta sẽ thông báo với họ.”

Mẹ khóc. Bố ôm chặt Ender. Peter bắt tay cậu và nói, “Nhóc may mắn

lắm.” Valentine hôn và để vương lệ trên má cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.