TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 128

nhiên là bể chứa những chất cần thiết. Một phẩm chất của vật
chất là tồn tại để bị tiêu dùng, chủ yếu trong các cỗ máy của chúng
ta.

Khi không bị chia cắt, tự nhiên không thể bị sử dụng chống lại

chính nó. Khi đó, chúng ta không tiêu thụ nó, hay làm nó cạn kiệt.
Chúng ta chỉ đơn giản là sắp xếp lại các mẫu xã hội của chúng ta
theo một cách mà giảm khả năng của chúng ta trong việc đáp lại một
cách sáng tạo các mẫu tính tự phát đang tồn tại (câu khó hiểu). Tức
là, để sử dụng các biểu hiện xã hội, chúng ta tạo ra chất thải. Tất
nhiên, chất thải là phi tự nhiên. Rác thải của một nền văn minh
không làm nhơ bẩn tự nhiên; chúng tự nhiên – như trong một dạng
mà xã hội không còn có thể khai thác vì các mục đích cuối cùng của
nó được nữa.

Xã hội coi chất thải của nó là một hệ quả không may mắn,

nhưng cần thiết, từ các hoạt động của nó – những gì còn lại khi
chúng ta đã tạo ra những hàng hóa xã hội tinh túy. Những chất thải
không phải là kết quả của những gì chúng ta đã tạo ra. Nó là thứ
chúng ta đã tạo ra. Chất thải plutonium không phải là một hệ quả
gián tiếp của công nghiệp hạt nhân; nó là sản phẩm của ngành công
nghiệp này.

90.

Chất thải mang tính khai mở (dùng từ ko đúng). Khi chúng ta

thấy chúng ta đứng trong đống rác mà chúng ta biết là của chúng
ta, chúng ta cũng thấy rằng đây là rác mà chúng ta đã chọn tạo ra,
và khi chọn tạo ra nó, chúng ta có thể chọn không tạo ra nó. Vì chất
thải mang tính khai mở, chúng ta loại bỏ nó. Chúng ta đặt nó ở nơi
chúng ta không thấy. Chúng ta hoặc là sẽ tìm các khu vực không
người ở để vứt chất thải, hoặc sẽ lấp đầy các khu vực bằng rác
rưởi của chúng ta cho đến khi không còn ai có thể ở đó được nữa. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.