TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 30

Một người chỉ có thể mạnhthông qua việc sở hữu một danh hiệu

được thừa nhận – tức là, được người khác thể hiện những lễ nghi tôn
kính. Sức mạnh không bao giờ là của riêng ai, và theo nghĩa đó, nó
cho thấy sự mâu thuẫn vốn có trong mọi trò chơi hữu hạn. Tôi chỉ
có thể mạnh bằng việc không chơi, bằng việc thể hiện rằng trò
chơi đã kết thúc. Do đó, tôi chỉ có thể có những sức mạnh mà người
khác cho tôi. Sức mạnh được khán giả ban cho sau khi vở kịch đã kết
thúc.

Sức mạnh có tính mâu thuẫn và tính sân khấu.

28.

Dường như thật vô lý nếu nói rằng sức mạnh là vấn đề tôn

kính với các danh hiệu. Nếu có thứ gì có vẻ là một đặc điểm vĩnh
viễn của thực tại thì đó chính là sức mạnh – sự tác động ổn định của
những lực lượng vượt trội lên trên chúng ta, cả bên trong và bên
ngoài. Mọi thứ, từ sự thay đổi của thời tiết và các hành động của
chính phủ, cho đến sự thúc đẩy không thể chống lại của bản năng
và quá trình lão hóa, đều dường như xác nhận một điều rằng
chúng ta là những sinh vật yếu đuối phụ thuộc vào hoàn cảnh – và

một mức độ nào là không có sức mạnh.Dường như là sai khi nói

rằng sức mạnh mang tính sân khấu.

Song, bản chất sân khấu của sức mạnh dường như phù hợp với

nguyên lý đã được nói đến trước đây: Bất cứ ai phải chơi đều
không thể chơi. Ý tưởng trực giác trong nguyên lý đó là không ai có
thể cạnh tranh với chúng ta nếu chúng ta không hoàn toàn hợp tác,
không tham gia trò chơi và tham gia để thắng. Vì sức mạnh chỉ có
thể được đo một cách tương đối – tức là, cạnh tranh – nó hàm ý
rằng phải có một sự hợp tác nào đó. Nếu chúng ta chiều theo
những người thắng cuộc có danh hiệu, lý do duy nhất là chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.