TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 50

Tuy nhiên, nỗ lực để khôi phục lại quá khứ này là một nỗ lực mang

tính sân khấu mà chỉ có thể thành công ở mức độ nó đập ngay vào
mắt khán giả. Tài phải phải chiếm không gian. Nó phải ở một nơi
nào đó – và một nơi nào đó rõ ràng. Tức là, nó phải tồn tại dưới một
dạng mà những người khác sẽ bất ngờ nhìn thấy nó và chú ý đến
nó. Tài sản của chúng ta phải xâm phạm vào tài sản khác, chắn
đường của tài sản khác, khiến tài sản khác phải cạnh tranh. Những
người có tài sản thông thường có bất động sản lớn và tự do di chuyển
trong xã hội. Cùng lúc đó, tài sản của người giàu có hiệu ứng thu hút
đám đông và hạn chế những người có ít tài sản hơn. Những người
rất nghèo thường bị giới hạn trong các ranh giới địa lý chật hẹp và bị
coi là người ngoài hành tinh ở bên ngoài các ranh giới này.

Thứ mà những người chủ sở hữu đặt cược ở đây không phải là

lượng tài sản mà là khả năng thu hút khán giả của tài sản, những
khán giả mà thấy được tính biểu trưng phù hợp của nó, những khán
giả mà coi nó chỉ là sự đền bù cho nỗ lực và kỹ năng được sử dụng để
đạt được nó.

40.

Có một yêu cầu mang tính sân khấu thứ hai rơi xuống đôi vai

của những người sở hữu tài sản. Một khi họ đã thu hút sự chú ý đến
những gì họ đã mất khi đạt được những gì họ sở hữu, khi đó, họ phải
tiêu dùng những gì họ đã đạt được theo một cách phục hồi lại những
gì họ đã mất. Nguyên tắc trực giác ở đây là chúng ta không thể
được biện minh cho việc sở hữu những gì chúng ta không cần sử
dụng hoặc lên kế hoạch sử dụng. Một người không kiếm tiền chỉ
nhằm tích trữ nó ở nơi mà nó sẽ được bảo vệ khỏi mọi sự tiêu dùng
có thể xảy ra trong tương lai.

Tiêu dùng nên được hiểu là một hành động có chủ đích. Một người

không tiêu dùng tài sản chỉ đơn giản bằng cách phá hủy nó – hay chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.