TRÒ CHƠI HỮU HẠN VÀ VÔ HẠN - Trang 54

42.

Mặc dù các nhà tư tưởng xã hội có thể không quên tầm quan

trọng của các poiesis, hay hành động sáng tạo, họ có thể cũng không
đánh giá thấp mối nguy hiểm của nó, vì poietai là những người
nhiều khả năng nhất sẽ nhớ những gì đã bị lãng quên – rằng xã
hội là một loại văn hóa.

Xã hội thông thường đối xử với các poietai của nó theo một cách

vô cùng mâu thuẫn. Chính quyền Xô viết không tin rằng mọi loại
hình nghệ thuật chân chính phải tuân theo các tiêu chuẩn của chủ
nghĩa hiện thực xã hội, nhưng họ lại tin rằng luôn luôn có khả năng
tìm ra loại nghệ thuật đích thực mà phù hợp với chủ nghĩa hiện thực
xã hội; do đó, những nghệ sỹ có các tác phẩm không tuân theo ranh
giới đó có thể bị trừng phạt mà không làm ảnh hưởng đến tính toàn
vẹn của nghệ thuật kiểu như trên. Plato không kỳ vọng các nghệ sỹ
của ông từ bỏ nghệ thuật của họ, nhưng ông nói rằng phải có “các
ranh giới chung mà poietai phải tuân theo trong các câu chuyện của
họ. Những ranh giới mà họ sẽ không thể vượt qua.”

Khi đó, cuộc đấu tranh sâu sắc nhất và hợp lý nhất của mỗi xã

hội không phải là với các xã hội khác, mà với văn hóa tồn tại bên
trong bản thân nó – văn hóa mà chính là bản thân nó. Thực ra, mâu
thuẫn với các xã hội khác là cách hiệu quả để một xã hội kiềm chế
văn hóa của chính nó. Những xã hội mạnh không làm câm lặng
poietai của chúng để chúng có thể gây chiến tranh; mà chúng gây
chiến tranh như một cách để làm câm lặng poietai. Những nhà tư
tưởng đầu tiên có thể bị đàn áp bằng cách xử tử hay lưu đày, hoặc
họ có thể được hối lộ hay nịnh hót để họ khen ngợi những anh hùng
của xã hội. Alexander và Napoleon kéo các nhà thơ và học giả vào các
cuộc chiến của họ, cứu họ thoát khỏi sự khó chịu khi phải kiềm
chế và từ đó, thu hút ngày càng nhiều khán giả đến xem chiến
thắng của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.