Trong đầu lại một lần nữa hiện ra hình ảnh người đàn ông cao lớn, anh
tuấn kia. Hắn cao cao tại thượng, lại lạnh lùng với Tiểu Dận dưới ngòi bút
của mẹ cô hoàn toàn bất đồng, có điều giống nhau ở dã tính trời sinh.
Đúng vậy, cô tưởng tượng ra cha nuôi không hề muốn rời xa mẹ cô, một
khi đã như vậy, vì sao lại giết mẹ cô, lại nhân thể trút toàn bộ ân oán lên
người cô? Mà không chỉ có cường bạo chiếm đoạt thân thể cô, còn khiến cô
mang thai cốt nhục của hắn!
Hắn không nên tàn nhẫn như vậy mới đúng. Ít nhất, trong nhật kí, hắn
rất để tâm chăm sóc cho mẹ cô... Hốc mắt Mạch Khê lúc này đã hơi ươn
ướt, nỗi đau lại dần âm ỉ...
Nhật kí có ghi lại một chút về quá trình Lôi Dận được giáo dục thế nào.
Trong đây, Bạc Tuyết luôn khen ngợi Lôi Dận rất thông minh, chỉ trong
thời gian ngắn đã học được nhiều điều mới. Dần dần, Huyết Xà cũng cho
Lôi Dận tiếp xúc với thế giới dối trá, ngươi lừa ta gạt, cùng những chuyện
không mấy tốt đẹp.
Bạc Tuyết tuy rằng viết nhật kí theo kiểu khá bâng quơ nhưng Mạch
Khê lại cảm thấy rất chân thực.
Nhật kí dường như không giống trước, không thường xuyên viết, có khi
cách vài ngày, có khi lại cách mấy tháng thậm chí nửa năm mới viết một
trang. Có điều, cả quyển nhật kí dày cộp vẫn được Mạch Khê đọc cẩn thận.
Cô như bị câu chuyện xưa hấp dẫn.
Đương nhiên, nội dung bên trong cũng có thay đổi, Bạc Tuyết cũng có
nhắc đến sự chuyển biến của Lôi Dận, cả về sinh lý lẫn tâm lý. Trong đó có
một trang viết…
...
Ngày 1 tháng 12, trời tuyết rơi.