"Nha đầu ngốc, tôi đâu có ép em?" Giọng nói của hắn có chút xa cách,
thanh thuần như ngọc. Đôi môi hắn hôn lên đỉnh đầu cô, rồi xuống đến
cánh môi xinh đẹp, cuối cùng dừng trên chóp mũi cô.
Nụ hôn này thật ấm áp...
Nếu là bình thường, Mạch Khê sẽ bị giọng nói thanh thuần như rượu
ngon kia làm cho mê hoặc, nhưng mà, sao hắn có thể dễ quên như vậy?
Nhanh như vậy mà đã quên, hắn đã từng để ý đến một người phụ nữ như
thế sao?
"Ông muốn bảo vệ tôi, hay vẫn chỉ là đứa nhỏ?" Mạch Khê ghé vào bên
tai Lôi Dận, giọng nói thánh thót ẩn chứa oán giận, trong lòng lại như bị
nhét đầy sự đau đớn.
Lôi Dận nhíu mày lại, hắn đứng dậy, nét tình cảm trong mắt chỉ thoáng
qua giây lát, lãnh khí lần nữa khôi phục, "Mang thai con của tôi, em không
cam lòng?"
"Đúng! Từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi không có đến nửa điểm muốn sinh
con cho ông! Tôi không muốn nhìn thấy ông, nhất là trong thánh đường
này!" Đáy mắt Mạch Khê cũng tràn vẻ lạnh lùng.
"Tính tình của em thật đúng là làm tôi càng ngày càng thích!" Lôi Dận
nở nụ cười lạnh, xé tan đi không khí thánh khiết trong giáo đường.
"Em muốn Thượng đế phù hộ cho em cái gì? Khê nhi, tôi không phải là
tín đồ công giáo. Em nghĩ là Thượng đế sẽ cứu vớt cái gì?
Sự tự do của em ư? Khê nhi của tôi, từ lúc em được tôi nhận nuôi khi
tám tuổi, Thượng đế của em chỉ có một, thì đó phải là tôi - Lôi Dận. Tôi nói
rồi, tôi muốn em là con gái tôi, cũng muốn em là người phụ nữ của tôi. Bất
luận kẻ nào ngăn cản, tôi sẽ lấy mạng kẻ đó."