"Hả?"
Hoắc Thiên Kình càng rối mù, trong lúc nhất thời chỉ biết ngây ngốc
nhìn Lôi Dận, lại càng đưa mặt đến gần Lôi Dận. Khuôn mặt hai người đàn
ông gần như dán vào nhau, hắn ra vẻ ám muội nói...
"Tiểu Lôi Dận thân yêu, nói như vậy, cậu biết rõ cơ thể mình?"
[2] Phan Nhạc – một tên khác của Phan An, là người Hà Nam sống vào
thời Tây Tấn, tên chữ là An Nhân, biệt hiệu là Đàn Nô. Đây là một kỳ nhân
của lịch sử Trung Quốc cổ đại, sở hữu một tư dung đã tốt, tinh thần thêm
đẹp (tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai), vì thế trong dân gian có câu: “mặt
tựa Phan An” (mạo tỷ Phan An). Thời trẻ, Phan An có lần cưỡi xe ra ngoài
thành Lạc Dương chơi, lúc ấy có rất nhiều phụ nữ luống tuổi sau khi gặp
đều bất giác quay đầu lại nhìn, thậm chí có người si mê đã chạy đuổi theo.
Do vậy, Phan An sợ đến mức thường không dám ra ngoài cửa. Có nhiều cô
gái đang tuổi hoa niên cảm thấy khó có cơ hội được gần gũi, bèn ném quả
vào xe của chàng, cứ mỗi lần trở về thì xe của chàng cũng đầy những quả
chín, vì vậy mà trong dân gian thường nói “ném quả đầy xe”. Sau này, biệt
hiệu “Đàn Nô” hay “Đàn Lang” sử dụng trong văn học cũng đã trở thành từ
ngữ dùng để gọi một chàng trai nào đó được xem là tuấn tú. Không những
là một người có diện mạo đẹp như gấm thêu, mà Phan Nhạc còn là một
người viết ra những áng văn chương cũng đẹp như hoa như gấm.
Lôi Dận không hề tránh né, để mặc cho khuôn mặt Hoắc Thiên Kình
càng ngày càng đến gần. Đôi mắt xanh lục của hắn rõ ràng hiện lên ý cười
nhưng khuôn mặt thì vẫn mang vẻ bình tĩnh trước giờ.
"Hai bọn mình cùng ăn cùng ngủ không biết bao nhiêu ngày, thân thể
cậu có dạng gì, mình đương nhiên biết rõ. Có điều…"
Hoắc Thiên Kình cười càng thêm quái dị, ánh mắt mang theo chút vẻ
xấu xa. Hắn nắm vai Lôi Dận càng chặt, cố ý dùng ngữ khí ám muội nhất