Hắn nói một câu như vậy như để thỏa đáng mười phần, “Lúc ấy cậu
luôn miệng nói là bản thân luyện võ công, nói là thân thủ rất tốt, đánh tới
đánh lui rất nhiều địch thủ mới cứu mình ra được. Vậy nên mình tiện tay
thử xem công lực cậu đến đâu.”
Hoắc Thiên Kình nghe vậy, chỉ chỉ hắn, “Cậu thật quá thâm hiểm. Một
đứa nhỏ hơn mười tuổi thích ba hoa, chẳng lẽ lúc đó cậu không biết mình
nói khoác sao? Nhưng mà quả thật lúc đó mình chạy trốn rất nhanh. Cái
đấy gọi là “Đánh thắng được thì đánh, không đánh được bỏ chạy”. Đây là
thượng kế trong ba mươi sáu kế.”
"Thế mới nói, giờ cậu lỡ ‘đào hố’ mình sẽ giúp cậu ‘lấp hố’, coi như
huề nhau." Lôi Dận nheo mắt nói.
Đối với quan hệ giữa Lôi thị và Hoắc thị, người ngoài vẫn luôn nghĩ đó
là "nước giếng không phạm nước sông", chỉ có một số rất ít biết tổng giám
đốc của hai tập đoàn này có quan hệ cá nhân tốt đến đâu.
Năm đó, Lôi Dận mười lăm tuổi bị người của Huyết Xà đuổi giết, toàn
thân đẫm máu, rốt cục cũng ngất đi. Cuối cùng may mắn gặp được Hoắc
Thiên Kình đang du ngoạn. Lúc ấy Hoắc Thiên Kình mới mười bốn tuổi.
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy Lôi Dận người đầy máu nhưng không hề
kinh hãi, ngược lại còn kéo hắn lên xe, không nề hà mưa bom bão đạn phía
sau mà đưa Lôi Dận về Hoắc gia.
Lúc ấy, Hoắc phu nhân đang quản lý Hoắc thị, trên thương trường mang
danh hiệu "người đàn bà thép". Lôi Dận bắt đầu dưỡng thương tại Hoắc
gia. Tuy rằng Lôi Dận luôn không nói một lời nhưng lại có vẻ rất thân thiết
với Hoắc Thiên Kình, cái này chính gọi là bạn bè cùng lứa tuổi càng dễ ở
chung một chỗ. Hoắc phu nhân thấy Lôi Dận không có nhà để về, lại thấy
mặt mũi hắn khôi ngô phi phàm, biết chắc trong tương lai sẽ làm nên
nghiệp lớn nên nhận Lôi Dận làm con nuôi.