TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1083

"Này này này, Lôi thiếu gia, cậu nói lời này không đúng rồi. Năm mười

lăm tuổi, may mà cậu bị người truy giết, bằng không sao có thể gặp mình,
sao có thể làm con nuôi Hoắc gia? Nếu không có cuộc gặp gỡ năm đó, nói
không chừng, bây giờ mình với cậu sẽ sống mái, ngươi sống ta chết trên
thương trường, cũng làm sao khiến mình kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Hoắc Thiên Kình biết hắn không muốn tiếp tục nói về chuyện của Bạc
Tuyết, thấy hắn chuyển đề tài nên cũng biết ý mà hùa theo.

Lôi Dận nhướng mày…

"Cái gì mà may mắn là mình bị truy giết?”

Hắn buồn cười nhìn Hoắc Thiên Kình, dường như hình ảnh năm mười

lăm tuổi đó lại ùa về, “Nhưng mà lá gan cậu lúc ấy cũng quả là to, dám kéo
mình chạy đi xa như vậy.”

“Này, cậu cũng nên cảm ơn mình một tiếng mới đúng. Thật không hiểu

cậu ăn gì mà lớn nữa, thân thể nặng như vậy. Mình còn nhỏ hơn cậu một
tuổi, nếu không phải do thường xuyên rèn luyện thì không chừng cả hai đều
đã chết rồi!”

Hoắc Thiên Kình nhớ tới chuyện năm đó, trong lòng như vẫn còn sợ

hãi, cuối cùng như là nhớ ra chuyện gì đó, hắn bất mãn nói: “Phải nói là
cậu thật vô lương tâm, là mình cứu cậu, vậy mà sau khi cậu tỉnh còn đấm
mình một phát. May mà mình còn có thể đánh nhau với cậu một trận, bằng
không, khuôn mặt đẹp trai có thể so với Phan An[2] này có khi đã bị hủy
trong tay cậu rồi.”

Lôi Dận hơi giật mình, nhất là lúc Hoắc Thiên Kình nói câu “khuôn mặt

đẹp trai có thể so với Phan An”, hắn thiếu chút nữa phun cả ngụm rượu đỏ
lên mặt Hoắc Thiên Kình…

“Cậu, cũng thật ghê tởm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.